Bạn nghĩ khi nào bạn trở thành một người lớn thực thụ? Khi trưởng thành ư? Hay khi bạn lập gia đình? Những điều đó điều không hoàn toàn đúng. Tại sao ư? Bởi trưởng thành không giới hạn tuổi tác. Có thể mặc dù bạn đang ở tuổi trung niên nhưng chưa chắc bạn đã trưởng thành. Trưởng thành là khi bạn có thể tự đứng trên đôi chân của mình, có khả năng tự lập, tự nuôi sống bản thân của mình và có thể tự chịu trách nhiệm đối với những hành động mà mình gây ra. Câu chuyện dưới đây của một cô gái bị tan vỡ trong tình yêu chỉ vì tính trẻ con, thiếu trưởng thành. Và chồng cô ấy đã khuyên cô ấy rằng "Em hãy tập làm người lớn trước khi làm vợ". Có lẽ đây là câu chuyện mà tất cả các cô gái chưa và sắp làm vợ nên đọc cùng suy ngẫm.
Từ khi con nhận thức rõ hạnh phúc gia đình và biết được vị trí vai trò của người phụ nữ trong gia đình quan trọng như thế nào, mẹ luôn là hình tượng mà con hướng tới. Con luôn tự nói với bản thân mình rằng, con sẽ cư xử giống như mẹ, làm một người vợ tốt và sống biết điều, luôn bình tĩnh suy xét mọi vấn đề.
Điều con ấn tượng nhất về mẹ là một người vợ thật hoàn mỹ. Mẹ không đẹp, nhưng cách mẹ yêu bố không ai có, những hành động quan tâm của mẹ tới bố chắc ngồi đếm cả đời cũng không hết. Nhưng con thích nhất là hình ảnh mẹ ngồi đợi cơm bố mỗi khi bố đi xây về muộn, mẹ cho tụi con ăn trước, chỉ có mẹ hì hục làm việc nhà rồi đợi bố về mới ăn. Vì thế, đi đâu bố có ăn ngoài, bố cũng luôn gọi và dặn tụi con là bảo cả mẹ ăn đi đừng có đợi bố.
Mẹ tin bố, cũng có thể vì bố là người bố tốt, một người bố hiền lành và biết lo lắng cho gia đình. Bố đẹp trai lắm, ai cũng bảo thế và so với mẹ, bố đẹp hơn nhiều, có thể là mẹ vất vả nhiều quá nên trông già hơn tuổi. Bố và mẹ đi với nhau, ai cũng bảo là hai chị em chứ không phải là vợ chồng.
Đẹp Mỗi Ngày - Còn nhớ hôm đó, lâu lắm rồi... giờ nó lại hiện lên trong kí ức của con. Bố và mẹ đi xem bói ở một huyện xa, người xem bói là một cô gái góa chồng rất xinh đẹp. Khi đi xem bói, bố và mẹ đã thống nhất với nhau nói là hai chị em. Đến khi vào xem bói, cô xem bói cứ suýt xoa cầm tay bố và khen bố đẹp trai. Thậm chí, khi ra về, cô xem bói còn nói bố ở lại một chút và bảo mẹ ra trước đợi, thế mà mẹ vẫn ra ngoài đợi bố. Bố mẹ về kể cho tụi con nghe, thế là cả nhà được trận cười no nê. Rồi con ôm mẹ hỏi nhỏ: "Thế mẹ không ghen tý nào ạ?" Mẹ xua tay cười bảo: "Ghen cái gì mà ghen, người ta ở tận đâu đâu và người như cô ấy thấy ai cũng thích, bố con chỉ là một trường hợp nhỏ thôi. Mà bố con có gì mà ghen với không ghen hả con, mẹ tin bố, rồi mẹ khẽ cóc đầu tôi âu yếm”. Tôi lên giường ngủ và tự nói: "Ừ thì người ta ở xa coi như không làm gì được, nhưng giả sử ở gần thì mẹ có làm ầm lên không nhỉ?”.
Một đêm nọ, khi đó đã gần 12h đêm, bố mẹ đã ngủ say giấc nồng, còn tôi vẫn đang ngồi học. Bỗng chuông điện thoại kêu lên ầm ĩ và mẹ cầm máy nghe vì bố mẹ dùng chung điện thoại. Mẹ nhấc máy nói với giọng khá ngái ngủ:
- Mẹ: A lô, ai đấy hả?
- Đầu dây bên kia: Dạ, xin hỏi đây có phải là số điện thoại anh S. không ạ ( S. là tên bố tôi)
- Mẹ : Ừ đúng rồi, có chuyện gì không ạ?
- Đầu dây bên kia: Chị ơi, chị làm ơn cho em gặp anh S. tý được không ạ?
- Mẹ: Thế xin hỏi ai vậy?
- Đầu dây bên kia: Thì chị cứ làm ơn cho em gặp anh S. được không, em có chuyện gấp...
Mẹ lay bố dậy nghe điện thoại. Giọng bố nghe điện thoại lúc nào cũng nói to ơi là to. Bố thì thật thà đến hài hước, cô kia thì cứ bảo anh không nhớ em à, hẹn gặp em mà không tới, hôm qua anh bảo tối anh qua mà em đợi mãi. Bố thì cứ bảo ơ, mai nào nhỉ, hẹn khi nào nhỉ…
Hóa ra đó cũng chỉ là một trò đùa của một người bạn của bố mẹ mà thôi nhưng tôi thấy mẹ thật bình tĩnh. Mẹ thường nói với tôi rằng, ghen lồng ghen lộn lên thì không bao giờ giải quyết được cái gì đâu. Hãy nhìn thẳng vào mắt người yêu thương của mình và cảm nhận nếu thật sự đủ tin tưởng thì dù có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa.
Con đã học mẹ và ghi sâu những lời mẹ dặn nhiều lắm, ghi nhớ nhiều lắm, ghi nhớ hết vào lòng và luôn cố gắng là một người phụ nữ sống biết điều như mẹ. Nhưng có lẽ đến bây giờ con vẫn thấy mình kém cỏi quá, không bằng một góc của mẹ...
Câu chuyện của tôi bắt đầu khi:
Vào năm cuối sinh viên đại học, tôi phải lòng một anh chàng học Khoa Học Tự Nhiên. Tôi yêu anh vì anh là người rất thắng tính và dí dỏm. Anh thông minh và yêu tôi tha thiết. Thời gian hạnh phúc lãng mạn của tình yêu của chúng tôi cũng không được lâu dài khi tính ghen tuông vô cớ của tôi ngày càng khó chấp nhận. Được hơn một năm yêu nhau, tôi bắt đầu bộc lộ bản tính xấu, khiến anh ấy thất vọng nặng nề.
Bắt đầu từ việc xin anh mật khẩu facebook để vào xem các cuộc trò chuyện của anh...Những lời tán tỉnh với vài cô gái từ thời xửa thời xưa chưa quen tôi, tôi cũng lôi ra hành anh và hỏi đủ thứ trên đời, bắt anh giải thích. Mỗi lần như thế, anh ấy rất mệt mỏi và thấy thất vọng tràn trề, còn tôi thì tôi lại hứa không bao giờ như thế nữa. Nhưng tôi lại càng quá quắt hơn, khi thấy ai nói chuyện sướt mướt với anh là y như rằng, tôi lấy facebook của anh nói chuyện với người đó rồi hỏi về quan hệ của hai người như thế nào. Tôi biết tôi làm sai, tôi không người lớn nhưng không tài nào tôi thoát ra được, cứ kéo dài vào những cuộc truy tìm quá khứ đó và để rồi buồn mà cũng không giải quyết được gì cả.
Đôi khi ngồi gần anh mà có điện thoại, anh nghe máy mà cứ bảo ai vậy ạ, sao không nói gì ạ, xin lỗi ai vậy, rồi anh bỏ điện thoại xuống buông ngay một câu: “không biết ai gọi nhầm hay sao mà nói mãi chả thấy trả lời”. Lúc này máu ghen trong tôi được phát huy hay sao ấy, hừng hực tức giận rồi chờ đến lúc anh ấy sơ hở, tôi vội lấy điện thoại của anh ấy gọi vào số đó và vô tình biết được gia đình nào đó cho đứa con nghịch điện thoại bấm nhầm số.
Tôi biết tôi hành động sai, nhưng tôi không khống chế được mình và cũng chính những hành động đó làm chúng tôi xa nhau hơn. Tôi cố chấp và ăn nói ghen tuông với anh ấy càng ngày càng thái quá.
Anh ra trường trước tôi một năm. Anh công tác ở Hà Nội còn tôi một mình học tận trong Nam. Những lúc điện thoại cho anh mà không được là trong đầu tôi hiện lên biết bao ý nghĩ, anh đi với ai nhỉ, đang cười đùa với ai nhỉ, rồi tôi gọi lại, nhắn tin, rồi ức chế...Sau đó, tôi mắng anh rồi trách móc đủ điều.
Cuối cùng, anh cũng rời xa tôi. Không phải vì anh hết yêu tôi mà vì không thể chấp nhận được tính ghen tuông quá đáng của tôi. Anh chỉ nói một câu duy nhất với tôi khi tôi khóc lóc xin anh tha thứ, anh bảo: "Hãy tập làm người lớn trước đã rồi hãy tập làm vợ anh".
Một câu chuyện nhưng hai nhân vật có tính cách trái ngược nhau phải không? Hạnh phúc đôi khi rất mong manh, chỉ cần một hiểu lầm nào đó đã có thể đẩy nó đi quá xa. Chính vì vậy, bạn hãy biết trân trọng điều những gì mình đang có, hãy hành động theo lí trí chứ đừng quá nghe lời con tim để rồi khi vụt mất bạn sẽ cảm thấy rất hối tiếc.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét